- Ác Mộng Rừng Khuya
- Bài Hai
- Bài Một
- Bên Bếp Lạnh
- Bình minh
- Bóng Cha Già
- Buổi Sáng Tập Viết Chữ Thảo
- Cây Khô
- Chân Đồi
- Cho Ta Chép Nốt Bài Thơ Ấy
- Cuối Xuống
- Dạ khúc
- Đêm Dài
- Điểm Danh
- Đôi Mắt Nhỏ
- Đời Nô Lệ
- Giấc Mơ
- Giao Hưởng Bóng Tối
- Giữa Điều Tôi Nhìn Thấy Và Điều Tôi Nói Ra
- Hận Thu Cao
- Hoa Rừng
- Hồn Ai Đó
- Hương Ngày Cũ
- Không Đề
- Khung Trời Cũ
- Mộng ngày
- Mộng Trường Sinh
- Một Bóng Trăng Gầy
- Một Bước Đường
- Mưa Cao Nguyên
- Mười Năm Trong Cuộc Lữ
- Năm Tàn
- Ngồi Giữa Bãi Tha Ma
- Ngục Tối
- Người Yêu Cát Bụi
- Nhớ Con Đường Thơm Ngọt Môi Em
- Nhớ Dương Cầm
- Những Bước Đường Cùng
- Những Điệp Khúc Cho Dương Cầm!
- Những Năm Anh Đi
- Những Phím Dương Cầm
- Phố Trưa
- Quán trọ của ngàn sao
- Sơ Huyền
- Thơ Rời
- Thơ Vô Đề
- Thoáng Chốc
- Tìm em trong giấc chiêm bao
- Tiếng nhạc vọng
- Tiếu Khúc Phật Đản
- Tĩnh thất
- Tống biệt hành
- Tôi Vẫn Đợi
- Trầm Mặc
- Trúc và nhện
- Trăng
- Tự Thuật
- Tự Tình
- Tứ Tuyệt
- Ước Hẹn
- Vết rạn
Ngọn gió đưa anh đi mười năm phiêu lãng,
Nhìn Quê hương qua chứng tích điêu tàn.
Triều đông hải vẫn thì thầm cát trắng:
Truyện tình người và nhịp thở của Trường sơn.
Mười năm nữa anh vẫn lầm lì phố thị,
Yêu rừng sâu nên khóe mắt rưng rưng.
Tay anh vói trời cao chim chiều rủ rỉ,
Đời lênh đên thu cánh nhỏ bên đường.
Mười năm sau anh băng rừng vượt suối,
Tìm Quê hương trên vết máu giữa đồng hoang.
Chiều khói nhạt như hồn ai còn hận tủi,
Từng con sông từng huyết lệ lan tràn.
Mười năm đó anh quên mình sậy yếu,
Trên vai gầy từ thủa dựng Quê hương;
Anh cúi xuống nghe núi rừng hợp tấu,
Bản tình ca vô tận của Đông phương.
Và ngày ấy anh trở về phố cũ,
Giữa con đường còn rợp khói tang thương,
Trong mắt biếc mang nỗi hờn thiên cổ
Vẫn chân tình như mưa lũ biên cương.